Đoạn văn kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo

Kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo . Thầy cô là những người có trách nhiệm cao cả, không những truyền dạy tri thức, mà còn giáo dục tư cách cho mỗi học sinh. Vì vậy, viết về thầy cô luôn là chủ đề hay trong tập làm văn của các em học sinh. dưới đây là những đoạn văn mẫu Kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo ngắn gọn, hay nhất được Bangxephang sưu tầm và phân loại để gởi đến các em học sinh. Mời các em cùng tham khảo để cải thiện bài tập của mình nhé.

Bạn có thể xem thêm gợi ý [Tổng hợp] Những đồ được mang theo khi đi nhập ngũ 2023

Viết đoạn văn kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo lớp 6 số 1

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của bạn. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi chưa bao giờ bỏ xót. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học trước tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình cũng như người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, gương mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật yên bình, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt tay vào làm dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ trước tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đấysau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một vài bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một số bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đó thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm tưởng gương mặt thầy rất giống gương mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đấy chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: “Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đấy tôi cảm nhận thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm nhận thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: “Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, tuy nhiên em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo…. Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu dễ dàng hơn.

Vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm chưa bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để biến thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

“Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”

Đoạn văn kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo số 2

Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. tuy nhiên kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ bỏ xót đấy là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay mặtnhưng cứ khi nào vẫn chưa có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay nghịch nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đấy, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt tay vào làm nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. mặc dù vậy, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay con người cầm bút thế nào không?” Lớp em đồng thanh khêu gợi lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng em và nói: “Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.” một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn nhiều lần bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Từ đấy, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

Kể lại một trải nghiệm của em với thầy cô giáo số 3

Kể lại một trải nghiệm của em với cô giáo dạy văn

Kể lại một trải nghiệm của em với cô giáo dạy văn

Có lẽ trong cuộc đời mỗi chúng ta đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta chưa bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ tưởng tượng đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.

đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày thứ nhất khi cô vào dậy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và hoạt bát. Cô dành một tiết trước tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn so với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó tuy nhiên mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một toàn cầu khác, một toàn cầu mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ dạy một cách tận tình.

trước đó sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ lúc có cô thì nó biến mất đáng sợ như vậy nữa, Nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô kiểm soát nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đấy cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. đấy là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô đòi hỏi toàn bộ lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. việc này so với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết việc này được và trong đầu của một đứa trẻ non nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.

Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đấy rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm tuy nhiên tôi vẫn mạnh tay kí bừa như thế nào thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đấy hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.

Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không hề biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An Thông báo điểm, tôi đã thực sự rất đột ngột và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cám ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn biến thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ 2 của tôi và nếu như không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không hẳn là người sang trọng hay lịch thiệp gì mà cô rất gần giũ, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm nhận thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi còn phải nuôi một người em đang học Đại Học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm cổ vũ an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân tình và mộc mạc đến lạ thường.

Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ dạy chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.

Kể lại một trải nghiệm của em với thầy giáo dạy toán số 4

Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và những người bạn ca ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:

Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm duyệt nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy đòi hỏi xướng điểm, em giải đáp rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm duyệt miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.

nhưng một chuyện bất ngờ xuất hiện. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào câu hỏi thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!

Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.

Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ẳn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý…

Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!

Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy em làm lại bài rồi lấy bút đỏ ghi điểm 8 theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy giáo yêu cầu xem lại bài mà em lạnh cả người. May sao, mọi chuyện rồi cũng trôi qua và tưởng chừng em đã bỏ xót bẵng chuyện ấy.

Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh tuyệt vời. Những tràng vỗ tay, những lời ca ngợi chân thành, vẻ ưng ý và tự hào của cha mẹ… toàn bộ những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong em. Em không xứng đáng. Em mong muốn nói lên sự thật xấu xa ấy tuy nhiên không đủ can đảm.

Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng tuy nhiên nỗi ân hận vẫn còn nguyên đấy. Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Em hứa chưa bao giờ mắc lỗi lầm đấy nữa.

Kể lại một trải nghiệm của em với cô giáo chủ nhiệm số 5

Trong thời gian đi học, em đã được học rất nhiều thầy cô. mỗi người ai cũng có những điểm giống và không giống nhau trong tính cách và cách dạy học. tuy nhiên với em, em yêu thích hàng đầu là được học với cô giáo Thúy – cô chính là cô giáo chủ nhiệm lớp bảy của em. Với cô, em đã có rất nhiều tuy nhiên kỉ niệm đẹp mà cho tới tận bây giờ em vẫn không thể nào mà quên được.

Năm lớp bảy, lớp em được nhận cô giáo chủ nhiệm mới. Cô là cô giáo mới về trường, năm đấy cô giáo mới có 23 tuổi. Có lẽ cũng bởi bởi vậy mà ở cô chẳng hạn như một người chị của chúng em. Cô hiểu chúng em như những người em của mình và luôn ở bên cạnh chúng em để giúp chúng em cố gắng trong học tập. Em còn nhớ rất nhiều những kỉ niệm về cô, những kỉ niệm ấy như đi cùng với em suốt cả những chặng đường dài bởi chính cô là người đã dạy cho em những điều hay, những điều mà trước đó em không hề biết. Còn nhớ đặc biệt là kỉ niệm về cô. Khi ấy, em vẫn còn là một học sinh rất nghịch ngợm, lại hay cãi nhau với bạn, không chịu học bài và làm bài mỗi khi tới lớp. Thấy em như vậy, cô giáo đã gọi em và nói chuyện cùng với em.

Lúc đầu em cứ nghĩ rằng có lẽ cô lại mắng mình rồi. tuy nhiên cô lại không hề làm như vậy. Cô hỏi em vì sao em lại không làm bài tập ở nhà một cách rất dịu dàng. Lúc ấy, em không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có khả năng cúi đầu xuống và không dám giải đáp cô. Cô bảo rằng cô biết em là một người con ngoan, có thể em rất ghét học vì em đã bị mất gốc nên cô đã chủ động tới nhà để kèm cặp riêng cho em. giai đoạn đầu em không hề muốn học cô, thế nhưng cô đã thay đổi cả những suy nghĩ của em bởi những lúc tới nhà, cô chỉ như một người chị đang giúp đỡ em mình học tập thậm chí khi tới cô mang những thứ mà chúng em thích như xoài, ổi hay những hộp ô mai nho nhỏ. Cô bảo rằng đấy chính là bí mật của hai cô trò. Sau này nhờ có công lao dạy bảo của cô mà em đã có những tiến bộ vượt bậc trong học tập và chỉnh sửa hẳn thái độ với việc học và làm bài.

Cô Thúy là cô giáo mà em ngưỡng mộ nhất. Tuy giờ đây cô đã chuyển công tác nhưng trong lòng của em thì cô luôn là người thầy mà em biết ơn và kính trọng cho tới suốt cuộc đời.

Kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo cũ số 6

“Ẳn quả nhớ kẻ trồng cây

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

đấy chính là những câu thơ đề cập về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, tuy nhiên người để lại cho tôi những độc đáo sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh-cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị tuy nhiên cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với đôi mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm giác để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, yên bình, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, bỏ xót cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với hoạt động của mình. hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm yêu thích. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn video ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể lĩnh hội bài một cách nhanh chóng. Dù cô đã là một giáo viên tuy nhiên cô vẫn học, đấy là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì một khi soạn giáo án, cô lại bắt đầu học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

Tôi nhớ nhất là lúc cô đi tham quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong ánh mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đấy, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cám ơn cô và các bạn.

Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, chẳng hạn như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. đấy cũng là nghề mà tôi mơ ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo nước ta 20-11, tôi mong muốn gởi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”

Xem thêm: Viết bài trình bày ý kiến về những hoạt động thiện nguyện vì cộng đồng

Tổng kết

Mời các em tham khảo Bangxephang Để đặt câu hỏi và chia sẻ những kiến thức học tập chất lượng nhé. nhóm là cơ hội để các bạn học sinh trên mọi miền quốc gia cùng giao lưu, trao đổi học tập, kết bạn, hướng dẫn nhau kinh nghiệm học,…

Hãy Đánh Giá post